Hoa phượng rong rêu Mùa hoa phượng vừa đến sân trường cũ Cuối tháng năm mây rủ nắng hạ về Là tôi nhớ mái tóc thề ngày đó Đã một thời theo gió buộc tình tôi Ngu ngơ lắm trên tay cầm cánh phượng Muốn tặng người mà ngượng nghịu làm sao Một khoảng cách đâu có bao sân ...

Hoa phượng rong rêu
Mùa hoa phượng vừa đến sân trường cũ
Cuối tháng năm mây rủ nắng hạ về
Là tôi nhớ mái tóc thề ngày đó
Đã một thời theo gió buộc tình tôi
Ngu ngơ lắm trên tay cầm cánh phượng
Muốn tặng người mà ngượng nghịu làm sao
Một khoảng cách đâu có bao sân bước
lại ngô nghê ngờ nghệch trước sân trường
Vào lớp học thẫn thờ ngồi trong lớp
Cô học trò xinh xắn hớp hồn tôi
Thầy giáo gọi hỡi ôi không thưa lại
Tên học trò khờ dại bị thầy la
Tan giờ học bước theo tà áo trắng
Bước ngập ngừng trên đường vắng mênh mông
Vài cánh phượng ép vào trong quyển vở
Lại ngượng ngùng để lỡ buổi chiều mong ...
Rồi cứ thế mỗi năm một mùa hạ
Cánh phượng hồng vẫn nằm vạ trên tay
Chợt một buổi mới hay vừa đánh mất
Áo trắng xưa cất bước bỏ sân trường
Mùa hoa phượng vẫn còn trong tâm tưởng
Tuổi học trò với ngưỡng cửa tình yêu
Tuổi mới lớn bao nhiêu lần trốn học
Tuổi bạc đầu lại đọc chữ rong rêu ...
================
Áo trắng trong em
Anh thương lắm, áo dài màu tuyết trắng
Ước một lần, em mặc thử anh xem
Khêu đậm lên, hồi ký ức êm đềm
Dáng e ấp, dưới sân trường tuổi ngọc
Anh tả mãi, nữ sinh hồng sắc thắm
Thủa làm duyên, tha thướt tựa nàng tiên
Hồn thư sinh, sóng lảo đảo con thuyền
Tâm tư đó, giấc đẹp anh đã trải
Em chẳng có, chuỗi ngày xưa dấu ái
Trên quê hương, tà áo trắng tung tăng
Nét tinh khôi, môi mắt đượm trong ngần
Làm sao sánh, cùng anh tròn mộng áng
Em hiện tại, chứ không là dĩ vãng
Khoác trên vai, chiếc áo lụa huy hoàng
Vừa điểm trang, ngời thấm lụy phong sương
Thân rũ mỏi, thoáng nồng hương quyến rũ
Mưa dãi nắng, bao mùa rêu biếc phủ
Đếm trên tay, chẳng đủ nốt ngày vui
Bao nổi trôi, chồng chất gánh bên đời
Tìm đâu dáng, nữ sinh cho anh hử ?!
HC