1. Tách cà phê muối Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng ...
1. Tách cà phê muối
Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.

Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".
Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
2. Khi yêu một ai đó…
Ta sẽ không biến họ trở thành những gì mình muốn, mà thường giúp họ trở thành những gì họ có thể...
Vào mùa hè cuối cùng của tuổi ấu thơ, tôi đã yêu say đắm một cô gái tên là Audrey. Chỉ cần cô ấy nhìn vào mắt tôi, thì lập tức tôi cảm thấy mình như đang từ từ bay lên khỏi mặt đất...
Audrey là điều tuyệt vời nhất ở vùng hồ Peekskill chúng tôi. Tôi 17 tuổi, còn Audrey mới 16. "Cuộc sống xã hội" của lũ trẻ mới lớn vùng hồ Peekskill luôn xoay quanh mấy đứa con trai đến từ New York. Chúng đến đây để nghỉ hè. Và đứa nào đứa nấy đều như một ngôi sao bóng rổ, cực kỳ tự tin và quả quyết!
Tôi thì chưa bao giờ giỏi bóng rổ. Tôi đập bóng vụng về và sức chịu đựng của tôi chỉ bằng một con muỗi mắt. Cho nên tôi rất ghét tụi teen "thành phố" kia. Mỗi lần chúng về vùng hồ là chẳng ai còn biết đến những cậu nhóc tỉnh lẻ như tôi nữa. Cho nên tôi đãmua cả một chiếc áo chơi bóng rổ và đem quả bóng màu da cam sọc đen ra nện hằng ngày, nhưng cứ trận bóng nào có tôi tham gia, chỉ được vài phút là tụi "thành phố" kia "mời" tôi ra ngồi nghỉ cho chúng… rảnh chân!
Một lần bị "mời ra ngồi nghỉ" như vậy, Audrey - trước đó đang ngồi xem bóng rổ - chợt bảo tôi cùng đi ra chỗ khác. Chúng tôi ngồi dưới một gốc cây lớn và Audrey lần đầu tiên nói rằng cô ấy rất thích giọng hát của tôi. Cô ấy bảo đã từng nghe thấy tôi hát khi đi câu cá ở hồ, và thậm chí còn so sánh tôi với ca sĩ nổi tiếng Paul Robeson. Không những thế, Audrey còn bảo rằng tôi có lợi thế hơn Robeson vì giọng tôi… trẻ trung hơn (tất nhiên, tôi mới có 17 tuổi).
Và rồi Audrey bảo tôi hát cho cô ấy nghe. Gì chứ hát là sở trường và là "môn" yêu thích của tôi. Tôi ngồi hát cho Audrey nghe suốt cả tiếng đồng hồ.
Rồi một lần, Audrey mời tôi đến nhà cô ấy chơi. Audrey nói mẹ cô ấy rất thích nghe hát, nhất là những người có giọng cao như tôi. Thế là tôi chọn một bài tình ca cổ điển và gân cổ lên hát. Mẹ Audrey say sưa nghe tôi hát, đung đưa người và mỉm cười. Còn Audrey thì nháy mắt với tôi và khi tôi về, cô ấy bảo: "Anh thấy chưa, em đã bảo anh hát rất hay mà".
Từ hồi đó, tôi được tự do đi chơi cùng Audrey. Chúng tôi thường ngồi chơi ở ven hồ và tôi hát cho Audrey nghe rất nhiều bài hát trong khi nắm tay cô ấy. Mùa thu năm đó, tôi vào đại học và sống xa nhà. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới gặp "tình yêu mùa hè" của mình. Và rồi theo thời gian trôi, chúng tôi đi những con đường khác nhau trong cuộc sống.
Thế nhưng có một điều làm tôi nhớ mãi. Một đêm, trong mùa hè ấy, vì nhớ nhung, tôi đã điên rồ đến mức leo lên cửa sổ phòng của Audrey, chỉ để được ngắm cô ấy khi đang ngủ. Đó là căn phòng của một cô gái năng nổ, yêu bóng rổ và những môn thể thao ngoài trời khác, không có gì liên quan đến âm nhạc, ca hát...
Và tôi hiểu ra rằng Audrey nói rằng cô ấy thích nghe tôi hát chỉ để tôi có thể tìm lại được niềm yêu quý với chính bản thân mình. Cô bé có trái tim bao dung ấy đã trao tặng tôi một điều đặc biệt về tình yêu.
Đó là khi yêu một ai đó, ta không biến họ trở thành những gì mình muốn, mà thường giúp họ trở thành những gì họ có thể. Đó là lý do tôi luôn vẫn coi Audrey là một điều đặc biệt từng tới trong cuộc đời tôi.
3. Cà phê sữa và cà phê đen
Vào quán uống nước, Anh luôn gọi café sữa. Em luôn gọi café đen.
Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.
Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: "Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!"
Em cười phá lên: "Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!".
Anh con trai nhưng rất thích café sữa.Em con gái mà lại thích café đen.
Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa...
Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.
Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.
Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ... hàng trăm cái "có vẻ" và em không đồng tình.
Anh cũng không muốn anh là anh trai của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.
Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, anh café sữa.
Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café đen.
Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không "ba gai", bướng bỉnh như em.
Em có bạn trai. Bạn trai em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với em, anh ấy không bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.
2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.
Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở thích của em.
Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.
Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái.
Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.
Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.
Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà "thiếu thiếu" ấy làm em chán nản.
Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.Em gọi café đen.Anh gọi café sữa.
Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em.
Hôm đó 2 người uống thử "khẩu vị" của người kia.
Đêm ấy, anh nhắn tin cho em "Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!"
Em nhắn tin lại cho anh "Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa..."
Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh...
Kết:
Café đen hay café sữa đều là café, phải không?
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu... chẳng phải sao???