Trang chủ weddingbridal.vn

Gia Đình và Bạn Bè

Gia đình

14-01-2012 , 22:26

Tôi sinh ra trong một ngày tháng 9 của mùa thu tại Hà Nội, nên bố bảo : bố muốn con gái mình đẹp như cái đẹp và trong ngần, đầy êm dịu của buổi sáng mùa thu Hà Nội, thế là tên Thu Minh lớn cùng tôi cho đến khi tôi nhận thức đó là cái tên riêng của mình,là món quà quý giá nhất mà mình có được từ bố mẹ. Tôi thầm cám ơn vì điều đó,vì mùa thu ‘rất riêng’ của Hà Nội. Chính vì vậy, sau này mỗi lúc được trở về,dù chỉ vài ngày và vội vã, vì công việc biểu diễn, tôi vẫn thích được đắm mình giữa hai hàng cây rợp bóng mát của trời thu Hà Nội, đi bộ lúc đó sẽ tận hưởng được tất cả. Và có đôi khi tôi cất tiếng hát khẽ, không cho mọi người, mà cho riêng mình:”Em nghe chăng trong lắng sâu vang vọng trái tim mình...”

    Tuổi thơ của tôi là những ngày êm đềm không lắm khó nhọc nhưng tôi biết bố mẹ mình chỉ là công nhân viên chức nhà nước, và bố phải làm việc cật lực để kiếm đủ miếng ăn cho 5 miệng ăn trong gia đình và lo cho chúng tôi những ngày tháng ăn học ( gia đình tôi có 5 người, bố, mẹ, chị và anh trai, sau cùng là tôi), và mẹ tôi, là 1 người phụ nữ tuyệt vời nhất đối với tôi. Tôi sẽ trả lời ngay thần tượng của mình là bố và mẹ nếu có ai hỏi. Tính cách tôi giống mẹ rất nhiều, bà khó tính và nghiêm khắc...Và tôi cũng quan niệm,mình là người phụ nữ hiện đại, nhưng vẫn sống trong khuôn khổ của người Á Đông và không tự cho phép mình làm điều gì sai với bản thân mình.

    5 tuổi,bố bảo:”Cả nhà ta sẽ dời vào TpHCM sinh sống...”. Trong trí nhớ nhỏ nhoi của tôi lúc đấy, ánh mắt đầy chờ đợi của trơ thơ hiện lên rất rõ, tôi thích thú vì được di chuyển đến một nới khác và nghe nói là ở đó vui lắm...nhưng cũng buồn vì ngày mai, mình sẽ không còn được ‘tung tăng’ cùng lũ bạn hàng xóm, ở các nhà bên cạnh nữa...

    Những ngày tháng lớn lên tại 1 khu nhà chung cư ở đường Ngô Quyền Q5, tôi học đạt thành tích khá và được mẹ thưởng cho chiếc xe đạp..mỗi ngày mặc áo dài và đến trường...Bố cho tôi tham gia sinh hoạt tại Nhà Thiếu Nhi Q5, vì gần nhà, và tôi chọn vào lớp ca hát vì thấy vui quá, các bạn cũng mặc quần áo cũng đẹp nữa...Rồi vừa xong cấp 2, bố thấy tôi có năng khiếu vì người hơi dẻo dai và cao, ốm, bố cho tôi vào học trường Múa TpHCM...Học được 3 năm...và tuổi 16 đã mang lại cho tôi một bất ngờ lớn nhất cho cuộc đời mình, tôi không ngờ,mình trở thành người được nhiều người biết đến, và hơn nữa, có thể kiếm tiền phụ mẹ cùng gia đình. Lần thứ hai thi THTH vì năm trước đó,vào tới vòng trong tôi đã bị loại vì BGK phát hiện mình chưa đủ tuổi, 16tuổi của tôi là giải Nhất Tiếng hát truyền hình.Tôi còn nhớ như in, đêm Chung Kết, bố chở tôi đi, ngồi ở hàng ghế dưới và giọt nước mắt hạnh phúc của bố đã rơi trên khuôn mặt ấy khi nghe xướng tên, tôi là thí sinh có số điểm cao nhất với hai ca khúc “Bóng cây kơnia và Tình ca cho em”. Tôi hạnh phúc và ngơ ngác, ngây ngô vì cái giây phút hạnh phúc đấy. Nhưng tôi tự hào vì mình đã làm việc cật lực và hết mình, nên phần thưởng đấy là xứng đáng, Trong công việc tôi cũng quan niệm thế, làm việc hết mình và lao động bằng chính sức lao động của mình, tôi còn tự hào vì mình là con của bố mẹ...Sau cái ngày đó,báo chí phỏng vấn liên tục, các hãng băng đĩa (lúc bấy giờ tuy không nhiều) mời liên tục, nhưng bố vẫn khuyên tôi cái học lấy làm đầu và vẫn phải đến trường.Tôi thấy ngồ ngộ và đầy cảm xúc vào cái ngày đầu tiên được nhìn trên báo gương mặt của mình..sao lạ thế nhỉ?!

 

Ý kiến

0 Bình luận